Nếu cuộc đời mỗi con người là một thước phim, không có ai viết kịch bản hay hơn số phận. Và có lẽ bằng một cách nào đó, số phận rong ruổi cho Tử Du gặp lại tôi. Song Trà quán đón vị khách mà nó hằng mong đợt suốt mấy năm qua. Trong khoảnh khắc đó, tôi ngỡ đang chạy tới ôm cô ấy vào lòng nhưng đôi chân lại ngập ngừng. Đứa bé đó tên Song Trà, gọi cô ấy là mẹ. Nhưng cha của đứa bé đó chắc chắn không phải là tôi. Mọi chuyện cứ mông lung như một trò đùa. Hàng trăm câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi. Bao năm qua cô ấy làm gì? Bức thư để lại cho tôi lại sự thật hay giả dối? Cha của đứa bé này là ai? Tử Du đã thay đổi còn trở về đây làm gì khi tôi cũng đang có hạnh phúc cho riêng mình?-
-Sao nhìn mặt anh kì quặc vậy, không định mời khách ngồi sao?
Tử Du nói một cách tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-Em ngồi vào góc kia đi.
Một chỗ ngồi theo kiểu Nhật, tôi dành riêng cho cô ấy.
-Em không ngờ mắt thẩm mỹ của anh lại tệ như vậy, màu sắc trong quán toàn là màu tím, nhìn khó chịu chết đi được.
-Vì đó là màu em yêu thích, anh thường gọi màu tím là màu nỗi nhớ. – Tôi nhếch miệng cười, giọng hờn trách.
-Lí do chấp nhận được, em chấm quán của anh 7 điểm, nhưng nhờ có sự hiện diện của em nên vớt lên 8 điểm.
Tôi im lặng.
-Bé Trà uống trà sữa dâu đúng hông, lấy cho em 2 trà sữa dâu nha.
Tôi vẫn im lặng.
-Anh đang tỏ thái độ gì vậy? Mới gặp lại nhau đã định làm em bực mình à?
Cô ấy nói như nổi đóa lên, đến lúc này tôi không thể im lặng được nữa. Tôi thừa hiểu tính cách của Tử Du, bình thường thì thật là hiền nhưng điên tiết lên thì quán trà sữa này bị phá nát mất.
-Anh đang cố giữ bình tĩnh, để xem người ngồi trước mặt anh lúc này đây có phải là Tử Du của ngày xưa không. Anh đang cố giữ lí trí, để xem em đã lừa dối anh những gì.
-Thay đổi? Lừa dối?
-Em lặng lẽ rời xa anh, bắt anh phải chờ đợi 5 năm, rồi để lại bức thư làm anh ngỡ là em đã chết. – Giọng tôi tỏ rõ sự bực tức. – Em xem anh là cái quái gì hả? 5 năm, là 5 năm đó…
Toàn thân tôi như run lên, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nặng lời như vậy khi gặp lại em. Đáng lẽ ra mọi chuyện nên đi theo chiều hướng khác nhưng đôi khi trong tình yêu, cảm xúc luôn chi phối con tim. Cảm xúc của tôi lúc này đây là tức giận, là hờn tủi, là tiếc nuối những tháng năm dài đằng đẳng đợi chờ.
-Còn đứa bé này nữa, nó gọi em là mẹ, tên nó là do anh đặt và đừng nói rằng nó là con anh nhé?! Chết tiệt, em nghĩ anh là thằng hề sao?
-Anh nói xong chưa? – Tử Du lạnh lùng nói.
-Xong rồi. – Tôi đáp.
-Anh vừa làm con bé sợ chết khiếp đó. Sau bao năm gặp lại anh chỉ biết nói những điều đó thôi sao? Em thừa biết anh đang ghen tức không biết bé Trà là con của ai. Thật ra…
-Em về rồi đây.
Đúng lúc ấy Nhung đi chợ về, trên tay hớn hở cầm một vật gì đó muốn khoe với tôi.
-Anh coi nè, em thấy mẫu thiệp cưới này dễ thương đó. Em lựa kĩ lắm á, chọn mẫu này nha anh.
-Cô bé này là…? – Tử Du lườm tôi.
-Chị này là bạn của anh hả? Em chào chị, em tên Nhung, vợ sắp cưới của anh già này. Hì hì.
Tử Du nhìn Nhung thật lâu sau đó quay lại nhìn bé Trà, khẽ thở dài. Tôi cúi đầu im lặng, mọi thứ trở nên phức tạp hơn trong đầu tôi. Định mệnh cuộc đời tôi là đây chứ đâu.
-Vợ sắp cưới? Ra vậy…
-Lâu lắm anh già này mới có bạn tới chơi, chị ở lại dùng cơm luôn nha. A, bé này là con chị hả, dễ thương quá!
-Thôi không cần đâu em, chị sắp phải đi rồi. – Tử Du chuyển ánh mắt sang tôi. – Jay à, hôm nay gặp lại thấy anh có cuộc sống mới, hạnh phúc mới là em vui rồi. Việc em sang Mỹ là sự thật. em cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với anh cả, đứa bé này là con của ai anh cũng đừng bận tâm làm gì. Với em chuyện chúng ta là một kỉ niệm đẹp, đừng khiến nó thêm vỡ vụn nữa.
-Ừ. – Tôi đáp lại như kẻ vô hồn.
-Em chỉ còn ở lại Việt Nam 1 tuần nữa thôi, sau đó em tiếp tục sang Mỹ, tiếp tục cuộc sống của mình. Em từng nghĩ chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn khi gặp lại…mà có lẽ lúc này không ổn, với cả anh và cả chính em.
-Nhung này, chăm sóc tốt cho anh già gàn dở này nhé. – Tử Du nhìn Nhung, mỉm cười rồi dẫn bé Trà rời đi. Bỏ mặc khuôn mặc ngạc nhiên của Nhung và bộ dạng thất thần của tôi.
Hôm đó tôi nói Nhung đóng cửa quán sớm, không còn tâm trạng nào để buôn bán nữa. Tôi cũng kể cho Nhung biết người con gái vừa rồi là ai. Nhung ngạc nhiên khi thấy thái độ của tôi với Tử Du kì lạ như vậy, vì hơn ai hết, Nhung hiểu rõ tôi yêu Tử Du đến nhường nào.
-Là do em mà hai người thành ra như vậy sao?
-Không, không phải. Em đừng hỏi ngu ngốc như vậy.
-Giữa em và chị Tử Du, anh yêu ai nhiều hơn?
-Anh…không biết nữa. Đừng hỏi khó anh nữa có được không?
-Được, em sẽ hỏi dễ thôi. Nhìn thẳng vào mắt em, hoàn toàn nghiêm túc. Anh có bao giờ yêu em chưa?
Phụ nữ là để yêu thương, tôi luôn quan niệm như vậy. Nhưng đôi khi họ làm tôi chán ghét kinh khủng, hết người này tới người khác. Họ thường nói những lời như nắm thóp tim gan tôi, hỏi những câu làm tôi cứng họng. Câu hỏi của Nhung, tôi lại không trả lời được. Tôi thật chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy, rõ ràng tôi sắp cưới em ấy cơ mà?
Nhung giận tôi, suốt ba ngày không nói với tôi lời nào. Cuộc sống đang dần trở lại với quỹ đạo vốn có thì Tử Du quay về, làm mọi thứ rối tung lên. Suốt ba ngày tôi trầm tư suy xét lại tất cả, về lời nói của Tử Du, về câu hỏi của Nhung. Tôi tiếp tục đi tìm Tử Du để hỏi cho ra lẽ tất cả sự thật hay tiếp tục cuộc sống yên bình với Nhung? Thứ tình cảm của tôi với Tử Du là gì? Tôi có thật sự yêu Nhung hay chỉ xem em ấy như kẻ thay thế?
Con người luôn cảm thấy hạnh phúc gấp bội khi gần chạm đến hạnh phúc, khi có được hạnh phúc lại thấy mất mát. Tình cảm vốn mong manh là thế. Vượt qua được bão táp mưa sa, nhưng lại không vượt qua được tháng ngày êm ả. Tôi tự nghĩ mình đã đủ chín chắn để ra quyết định, dù có đau lòng đến thế nào. Nhắm mắt lại, mai lại là một ngày mới, một chặng đường mới để bước tiếp.
Tay phải tôi cầm ô, tay trái cầm bó hoa hồng, bước chậm rãi dưới cơn mưa rào mùa hạ.
-Sao anh biết em ở đây? – Nhung quay lại nhìn tôi.
-Nhưng lúc buồn em đều tới đây mà. Anh thắp nhang cho ba mẹ em nhé.
-Mới đó mà gần 5 năm rồi, kể từ ngày ba mẹ em mất.
-Ừ, chuyện buồn nào rồi cũng sẽ qua mà. – Tôi thở dài.
-Ngày trước, mẹ em thường dặn khi lớn lên, nhất định phải tìm một chàng trai yêu thương mình thật lòng…
-Nhung này, anh…
-Đáng ra bây giờ anh nên ở Đà Lạt.
Giọng nói của Nhung lúc này bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
-Ngay khi nhìn thái độ của anh khi chị Tử Du rời đi, nhìn cách anh né tránh câu hỏi của em thì em đã biết nơi anh thật sự thuộc về. Em có thể níu giữ anh ở lại nhưng đâu thể chiếm lấy con tim anh. Vì… anh đã bao giờ yêu em đâu.
Tôi ngồi xuống, đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn trên má em. Cơn mưa vừa tạnh, như thể báo hiệu bắt đầu cho một kết thúc.
-Bó hoa hồng này toàn hoa hồng trắng, chỉ duy nhất một bông hoa ở giữa là hoa hồng đỏ. Suốt ba ngày qua anh đã suy nghĩ về Tử Du rất nhiều, nhiều như những bông hoa hồng trắng này vậy. Trong giây phút cuối cùng, anh thấy một bông hồng đỏ, đó là em. Từ tận đáy lòng, anh yêu em. Nhưng đối với anh, em là hoa hồng đỏ anh đặt trong tim, mãi khắc ghi trong lòng. Còn cô ấy, là hoa hồng trắng anh để cài trên túi áo, là thứ tình yêu mà anh tôn thờ. Anh muốn em… trở thành bà chủ của Song Trà quán.
Nhung ôm chặt tôi, khóc nức nở. Nước mắt tôi lại rơi như 5 năm trước, điều khác biệt là không phải vì Tử Du nữa. Hoa hồng đỏ không xấu, hoa hồng trắng không hề tệ. Điều quan trọng, dù là có hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng trong cuộc đời này, bạn chỉ cần làm theo những gì con tim mình chỉ bảo thì bạn sẽ hạnh phúc.
Và, tôi lại đi đến nơi tôi từng đến…
-Nhàn này, bé Du con cô Mục sắp đi Mỹ rồi.
-Sao đi gấp vậy mẹ, lâu rồi con chưa gặp nó.
-Nó bị bệnh, phải qua Mỹ điều trị dài hạn. Tội nghiệp, còn nhỏ mà đã mắc bệnh hiểm nghèo.
Nghe tin tôi qua nhà con bé ngay. Tôi và con bé từ nhỏ thân nhau như hai chị em, ấy vậy mà lớn lên mỗi đứa đều bận, ít gặp nhau hơn. Nhìn Tử Du buồn bã, hốc hách như vậy tôi rất buồn. Cách đây vài ngày tôi còn định gửi thiệp cưới cho nó. Hai chị em ngồi kể cho nhau nghe đủ điều, từ những kỉ niệm hồi con nít, rồi những chuyện trong tình yêu. Nghe con bé kể tôi thấy chàng trai mà nó yêu thật sự rất tốt. Tử Du chúc mừng tôi vì tìm được hạnh phúc của đời mình nhưng cũng buồn vì không thể ở lại đến ngày tôi đám cưới. Tôi bảo với nó khi qua Mỹ nhất định phải giữ liên lạc, nhưng rồi lại bặt vô âm tín.
Bỗng hai năm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại:
-Chị Nhàn, là em nè!
-Du hả, con quỷ, đã dặn là qua đó liên lạc với chị sao im re luôn. Bệnh tình sao rồi em?
-Hì hì, em định khi nào khỏe hẳn mới gọi cho chị. Tình hình điều trị tốt lắm chị, em sắp được xuất viện rồi.
-Tốt quá, tính khi nào về nước?
-Em chưa biết nữa, tự dưng có những thứ em muốn học ở đây, như học làm bác sĩ chẳng hạn. Với lại em nghĩ chưa phải lúc để trở về, chị biết mà, em có lời hứa 5 năm đó.
-Trời đất, em định bắt cậu kia chờ 5 năm thật hả, nhóc khùng này.
-Haha, lỡ hẹn ước rồi nên đành tiếp tục đợi vậy, em còn trẻ mà. À cuộc sống gia đình chị sao rồi?
-Báo cho em tin vui, chị đang có em bé, là con gái, được 7 tháng rồi.
-Woa, thích nha, em bé tên gì vậy chị?
-Chị chưa biết nữa, em có tên nào hay hông? À chị có ý này, chị muốn em làm mẹ đỡ đầu của con chị, chịu hông?
-Chịu một ngàn lần luôn, haha thích quá. Em cũng có tên cho con chị rồi đây.
-Tên gì?
-Song Trà.
Tôi mỉm cười, quả là một cái tên đẹp.
Câu chuyện về hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng có rất nhiều. Trong “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” Trương Ái Linh có viết thế này: “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.”
Nhưng nghịch lý ở chỗ, người đàn ông thường biết ơn trân trọng hoa hồng đỏ và rồi đi cưới hoa hồng trắng.
Thứ tình cảm làm trái tim xáo động, người được yêu lại quá hững hờ.